Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

bất ngờ đến phòng khám c��a chồng, tôi chết trân thấy anh chồng bác sĩ đang truyền nước..

BÁm chặt vào tấm rèm cửa, tôi ứa nước mắt đớn đau thấy chồng đang cố hết sức truyền nước cho em gái nuôi bằng… miệng một cách thức nồng hậu và hăng say tới mức rung cả giường thế kia.

Có lẽ bệnh này của cô ta chỉ đàn ông mới chữa được mà thôi (ảnh minh họa)
có lẽ bệnh này của cô ta chỉ đàn ông mới chữa được mà thôi (ảnh minh họa)

Chiều đi làm cho về, nhân tiện ké qua hàng hoa quả sạch tôi tìm một ít cầm tới phòng khám cho chồng. bữa nay là thứ 5 chắc cũng ít bệnh nhân tới khám hơn mọi ngày. Chồng tôi làm cho bác sĩ trong viện nhưng mở thêm phòng khám tư bên ngoài để kiếm thêm chút tiền tích cóp. Nhờ giời phòng khám của anh cũng khiến ăn phải chăng vì sở hữu tiếng và được bệnh nhân tin tưởng. Cứ hôm nao cuối tuần thì chồng tôi hết trực ở viện lại hấp tấp qua phòng khám làm cho cùng nhân viên đến quên cả ăn. Nghĩ mà thương chồng quá cơ.

Ngó đồng hồ mới hơn 4h chiều. Tầm này chắc anh cũng qua phòng khám rồi thì phải, hí hửng phi xe tới phòng khám. Dựng xe ở cửa tôi thấy phòng khám vắng tanh, viên chức thì ko biết đi đâu hết cả rồi. không lẽ chồng lại kéo viên chức ra ngoài ăn uống gì mà quên khóa cửa vào chăng? Để tối đồ xuống bàn, tôi đi vào phòng bệnh cũng như phòng của chồng xem như thế nào. Nhưng ko cảnh tượng gì đang diễn ra và hiện diện trước mắt tôi thế kia?

Đứng bám chặt tay vào tấm rèm cửa, tôi ứa nước mắt đau đớn thấy chồng đang cố hết sức truyền nước cho Thu (em gái nuôi của chồng) bằng… miệng một phương pháp nồng nhiệt và hăng say trên cái giường bệnh chật hẹp kia. Cứ đứng đờ người ra chậm tiến độ nhìn, tôi ko biết phải khiến gì vì giây lát chậm tiến độ đầu óc tôi rối tung lên, nước mắt cứ tuôn ra còn chân tay thì run nẩy bẩy.

Cứ dõi theo họ, tôi thấy chồng còn cởi cả áo Thu ra và "khám tổng quát" cho em đó bằng các phòng ban kỳ lạ trên cơ thể anh nữa. Họ đang bồ bịch, đang âu yếm vui vẻ có nhau chứ đâu phải là khám chữa bệnh gì. Thu nhắc với tôi rằng em bị khó thở và hi hữu tới nhờ chồng tôi khám cho vì lẽ này ư? có nhẽ bệnh này của cô ta chỉ đàn ông mới chữa được mà thôi. Cứ nghĩ Thu là đứa em nuôi rẻ, biết điều ngờ đâu nó lại quyến rũ luôn cả chồng tôi trên giường bệnh thế kia ư?

Gạt nước mắt, tôi rút điện thoại ra tay run run mở chế độ quay hình hai người chậm tiến độ. có vẻ như hai người họ "hợp tác" khám bệnh với nhau rất nhiệt tình nên tôi đứng ở ngoài khóc họ cũng chả để ý và biết gì cả. lúc mọi thứ đã đủ để khiến cho bằng cớ, tôi gạt nước mắt đớn đau và hắng một tiếng thật lớn rồi bước vào trong túm tóc chồng lôi ra và tát bốp mẫu vào mặt anh rồi xô ngã xuống nền nhà. Nhìn đứa em nuôi thân thương đang khỏa thân run sợ trên giường bệnh, tôi nhìn nó cười khẩy rồi vơ hết quần áo của nó ném ra các con phố và đứng ở cửa khiến rầm rĩ lên.

- Ối làng nước, ối cha mẹ ơi… Lại đây, lại đây mà xem thầy thuốc ngủ sở hữu bệnh nhân ngay trên giường bệnh này.

- Em… em làm gì thế? Em định thịt chồng mình hay sao mà la làng lên thế?

- Đúng ấy, tôi muốn cả trần gian này biết anh chữa bệnh nhiều năm kinh nghiệm như thế nào ấy mà. chẳng phải thường nhật anh suốt ngày giảng giải đạo lý ko được ngoại tình, không được gái gú với hai cậu em trai của anh đấy ư? Chờ mà xem, thanh danh, sự nghiệp và cả gia anh sẽ bị hủy hoại như thế nào sau lần cặp bồ sở hữu đứa em gái nuôi này của anh.

Chờ mà xem, thanh danh, sự nghiệp và cả gia anh sẽ bị hủy hoại như thế nào (ảnh minh họa)

Tôi bỏ về ngay sau lúc mọi người lũ lượt kéo vào phòng khám xem cảnh bắt bồ. Ngồi lên xe, tôi cười khẩy một chiếc rồi phóng xe về nhà lập tức. Về đến nhà tôi mở lại đoạn clip ngừng thi côngĐây xem mà lòng đau, uất hận khôn cùng. Chồng đã ngủ mang em gái nuôi vì nghĩ tôi hiền lành, dễ tha thứ ư? Vậy giờ tôi sẽ ngồi đây rung đùi và chống mắt lên xem anh khắc phục vụ bê bối này ra làm sao?

Vẫn giữ đoạn clip chậm triển khai lại tôi ko đăng lên mạng thị trấn hội hay gửi đi đâu vì nghĩ chuyện ở phòng khám đã đủ khiến anh sống dở chết dở rồi. Tối muộn thấy anh mò về nhà trong tình trạng say khướt, quần áo thì xộc xệch như kẻ ăn xin chồng ngã khụy xuống ghế rồi nhìn tôi khóc lóc.

- Vợ ơi, sao em ác thế? Anh cố gắng hơn 20 năm mới lên được vị trí trưởng khoa và với lòng tin yêu của mọi người, sao em lỡ phá nó chứ?

- Tôi ác ư? Ừ thì tôi ác đến? Nhưng anh nên nhớ người khiến ra chuyện này là anh chứ chẳng phải là tôi. Đơn ly hôn tôi để trên bàn chậm triển khai, vì là vợ chồng tôi cho anh ngủ nhờ hôm nay còn mai thì cuốn xéo ngay khỏi nhà tôi.

Đứng dậy đi lên phòng, đóng cửa lại tôi gã vật ra giường khóc lóc đau đớn. Anh trách tôi ích kỷ, tàn tệ phá tan vỡ sự nỗ lực của anh bao lăm năm qua. Nhưng anh đâu với nghĩ tới việc khiến tàn bạo, bội nghịch tình ái của vợ con mình chứ? Quyết định này có tôi là rất khó, nhưng phải làm thôi. Phải cho anh thấy cái giá phải trả cho việc phản nghịch nó đắt đến mức nào.



Tin tức nguồn: http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=1549915#ixzz4Gvhjayb3
doc tin tuc xaluan.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét